Chơi some trên đỉnh sapa với mấy em ghệ miền lúi

Bé Ngọc nằm trong chiếc nôi gỗ cạnh sofa, đôi tay nhỏ xíu nắm chặt mép chăn cotton màu xanh nhạt, hơi thở đều đặn phát ra những âm thanh êm ái, như một bản nhạc ru dịu dàng giữa không gian tĩnh lặng. Bé Ngọc nằm trong chiếc nôi gỗ cạnh sofa, đôi tay nhỏ xíu nắm chặt mép chăn cotton màu xanh nhạt, hơi thở đều đặn phát ra những âm thanh êm ái, như một bản nhạc ru dịu dàng giữa không gian tĩnh lặng. Mái tóc đen nhánh, vốn óng mượt, giờ rối bù xõa xuống vai, vài sợi dính vào gò má ướt át vì những giọt mồ hôi lạnh lăn dài từ thái dương. Anh đặt cốc xuống bàn, ngồi cạnh Thư, bàn tay ấm áp đặt lên vai cô, giọng trầm đầy yêu thương: “Em yêu, anh tin em, nhưng từ giờ đừng giấu anh chuyện gì nữa, anh không muốn mất em đâu.” Thư ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe chạm vào ánh nhìn dịu dàng của anh, lòng cô như được xoa dịu bởi sự ấm áp ấy, cô gật đầu, giọng khẽ: “Dạ, anh, em hứa.” Nhưng khi dựa vào vai anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh qua lớp áo mỏng, cô vẫn run, “Anh tha thứ thật sao, sau tất cả những gì em làm?”
Hoàng vuốt nhẹ tóc cô, những ngón tay thô ráp lùa qua từng sợi tóc rối, “Anh yêu em, Thư, anh sẽ bảo vệ em, chỉ cần em thành thật với anh.” Thư mỉm cười yếu ớt, đôi môi khô nứt khẽ cong lên, nhưng nụ cười chưa kịp nở đã tắt khi điện thoại trên bàn rung lên, tiếng