Ngủ cùng mấy ông sếp mỗi ngày để được xét duyệt tăng lương

Chất độc quái ác kia dần dần tan đi hết. Tên lính bỏ ngoài tai tất cả, thương người chi bằng thương mình, hưởng trước đã rồi tính sau. Họ nổi nhạc rồi cùng nhảy múa bên nhau rất là “mặn nồng”. Họ đỡ nàng lên xem thử thì thấy Bạch Tuyết đã không còn thở nữa. Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ có một bà hoàng hậu nhan sắc tuyệt trần. Tên lính đến giờ mới hay Bạch Tuyết bỏ chạy, toan cản lại thì Bạch Tuyết đã tẩu thoát. Tiếng rên dài thoát ra khỏi miệng hoàng tử, những bức rức, tù túng trước cái nóng oi ả của trời và những nỗi khiếp sợ ban đầu trong tư tưởng chàng như thoát đi theo tiếng rên. Từng cú rà quét của con vật làm cho âm đạo Bạch Tuyết liên tục ứa ra nước nhờn. Rồi nàng thở một cách dồn dập đứt khoảng. Từ từ nhè nhẹ, con nai đứng yên ra chiều không phản đối. Các chú lùn thì uể oải lại phải rời nhà tiếp tục công việc nặng nhọc. Thế là hôm nào Bạch Tuyết cũng vui vẻ. Bạch Tuyết rên rỉ hai tay quờ quạng trên lưng tên lính rồi xiết lấy ôm chặt vào người. Mụ rảo bước ngay về cung, bỏ mặc Bạch Tuyết nằm đó. Mụ nấp vào một bụi rậm để xem rõ. “Sựt” … Nhưng hỡi ôi:
“Mấy đời bánh đúc có xương
Mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng.”
Hôm sau, theo lệnh hoàng hậu, một tên lính khỏe mạnh, tinh nhuệ được phái theo bảo vệ công chúa cho nàng “an toàn” đi hái hoa.